U buồn với sự tích hoa lily xinh đẹp dịu dàng (Phần 1)

26-12-2017 | 2751

Mỗi một loài hoa trong cuộc sống của chúng ta thông thường sẽ gắn liền với những câu chuyện khác nhau. Có những câu chuyện đầy vui vẻ với cái kết hạnh phúc, viên mãn nhưng ngược lại có những câu chuyện đầy u buồn đau khổ. Đối với đóa hoa lily xinh đẹp dịu dàng và hương thơm ngan ngát thì sao bạn đã biết chưa? Lắng nghe Hoa Sài Gòn kể câu chuyện u buồn với sự tích hoa lily dưới đây nhé!

Hoa lily và loài hoa xinh đẹp nhưng gắn liền với sự tích đau buồn

Hoa lily và loài hoa xinh đẹp nhưng gắn liền với sự tích đau buồn

Ngày xửa ngày xưa, có hai cha con sống với nhau trong một ngôi nhà gỗ nhỏ nhắn nơi khu rừng hoang sơ tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Cô con gái có cái tên rất đẹp, Lily, chưa một lần từng hỏi vì sao chỉ có hai cha con ở đây, vì sao cha không cho cô tiếp xúc với người lạ, và vì sao ánh mắt cha thật buồn vào mỗi chiều ngồi lặng lẽ bên hàng hiên. Cô đơn thuần cảm thấy hài lòng với cuộc sống giản dị êm đềm, bên người cha cô rất mực yêu kính.

Hàng ngày, cô vào rừng kiếm những cành củi khô về nhóm lò, hái rau rừng và quả dại để làm bữa tối, trò chuyện cùng những con thú mà cô coi như bè bạn. Mỗi buổi sớm, những tiếng chim thánh thót tới bên cửa sổ đánh thức cô, đàn bướm ngũ sắc lượn vòng xung quanh cô, bầy thỏ trắng đi theo bước chân cô, những con hươu nai ánh mắt hiền lành, nhẹ nhàng ngắm nhìn cô chải mái tóc mượt mà bên dòng suối. Đôi khi, cô hái lấy một nhành hoa dại, cài lên tóc, và nếu thật vui, cô sẽ hát những bài ca. Tôi sẽ không nói, mà để bạn phải tự nghe ra, một giọng hát trong veo cao vút như màu sương sớm.

Đáng lẽ, cuộc sống chỉ nên diễn ra nhẹ nhàng tinh khiết như thế thôi. Nhưng có thể Thượng đế ở trên kia cảm thấy buồn chán, nên Ngài đã cử đến khu rừng sâu thẳm, một người thợ săn. Chàng thợ săn cao lớn, điển trai, cả cuộc đời chỉ đam mê cưỡi ngựa và săn bắn.

Định mệnh đã đưa chàng tới nơi rừng già hoang sơ này, và định mệnh đã để chàng nhìn thấy ngay một chú thỏ trắng non nớt đang gặm nhấm những nhánh cỏ xanh tươi. Một chuyện rất đơn giản, như thể đã được lập trình từ trong não bộ. Tay trái đưa cung lên, tay phải rút một mũi tên từ ống đựng sau lưng, giương cây cung ngay tầm mắt, kéo căng sợi dây, buông…

Có điều, như thế thì dễ dàng quá. Theo kinh nghiệm của tôi, nếu mũi tên đó được bắn ra, con thỏ nhất định không thể tránh được. Nhưng, định mệnh đã khiến chỉ một tích tắc trước thao tác cuối cùng, chàng thợ săn nhìn thấy một bóng người lao ra chắn trước con thỏ. Gần như ngay lập tức, anh hạ cây cung xuống, dùng chân ghìm ngựa lại. Và nhìn.

Trước mắt anh đang là một con người. Chính xác hơn, là một cô gái. Một cô gái xinh đẹp lạ lùng. Cô có mái tóc dài tuyệt mĩ với những làn sóng như thể đến từ đại dương, nước da trắng mịn thuần khiết như ngọc quý, gương mặt thanh tú vừa ngây thơ vừa nghiêm nghị, đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng hơi mím lại. Có thể thấy nơi vầng trán cô một nỗi sợ thoáng qua, nhưng cặp mắt tròn xinh màu hạt dẻ của cô vẫn mở to nhìn thẳng, đầy quả cảm và thách thức.

Chàng thợ săn xuống ngựa, tiến gần về phía cô gái. Trong đầu anh hàng loạt ý nghĩ chạy qua. Ở đâu ra một cô gái tuyệt đẹp dường này ở nơi núi rừng hoang vu như vậy. Vì sao cô lại lao ra trước mũi tên của anh. Nếu như vừa rồi anh không dừng lại kịp, nếu như anh đã buông dây cung… Ôi trời ơi anh thậm chí không dám tưởng tượng.

Thế nhưng, khi anh còn đang vô cùng bối rối không biết phải xin lỗi cô gái thế nào, thì cô mở miệng nói:

Xin hãy tha cho chú thỏ này.

Chàng thợ săn, bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra tên cho anh, cao lớn, điển trai, cả cuộc đời chỉ đam mê cưỡi ngựa và săn bắn, từng hạ gục không biết bao nhiêu loài thú dữ, nay cảm thấy toàn thân thể như ngã gục và vỡ nát trước khuôn giọng thiên thần.

Không, không chỉ là “hãy tha cho chú thỏ này”, mà có thể, nếu như cô nói với anh phải chết ngay bây giờ, có lẽ anh cũng làm.

Anh cứ đứng nguyên như vậy, để mặc cho những ý nghĩ liên tiếp vụt qua đầu anh, mặc cho dáng vẻ của anh lúc này hết sức kỳ lạ, và ánh mắt đăm đăm nhìn của anh đã bắt đầu khiến cô bối rối. Anh cứ đứng nguyên như vậy, cho tới khi người con gái đáng yêu trước anh đã đi khỏi, mà anh thậm chí không thể níu tay và hỏi nàng một cái tên.

Những ngày sau đó với anh giống như một cực hình. Anh không thể làm gì khác ngoài việc kiên nhẫn đợi nàng ở nơi đầu tiên họ đã gặp nhau. Chỉ những lúc thật đói khát anh mới đi hái quả rừng và uống nước bên dòng suối. Trong lòng anh không còn sự ham thích đối với săn bắn nữa, nhất là khi anh biết rằng cô không thích điều đó.

Một, và chỉ một ý nghĩ thôi đang ngự trị trong anh, hình ảnh của cô gái ấy. Mái tóc, làn da, vầng trán, chân mày, đôi mắt, sống mũi, làn môi, bờ vai, cánh tay,… Đặc biệt là giọng nói. Tất cả hiện lên vừa rõ nét vừa mơ hồ. Đôi khi anh thử đọc xem, trong một giây phút ngắn ngủi, cái nhíu mày rất khẽ của cô hàm chứa những gì.

Có lúc anh nghĩ, hay là anh thử đi săn thêm một lần nữa, biết đâu cô sẽ lại xuất hiện. Nhưng anh chỉ sợ là, nếu họ lại gặp nhau trong tình huống đó, cô sẽ căm giận anh tới mức không để cho anh có cơ hội giãi bày lòng mình nữa. Nghĩ tới đó, anh khẽ thở dài.

Buổi tối, khi trăng vừa lên đầu cành, anh trèo lên một ngọn cây cao, ôm đàn Mandoline và gảy những khúc tình ca tha thiết.

Bữa tối của hai cha con, như thường lệ, vô cùng giản dị với súp rau củ, ngô nướng và một phần bánh táo phết mật ong. Sau khi ăn, cha cô quay trở về với công việc mà ông ưa thích, ngồi lặng lẽ ngắm củi cháy tí tách trong lò sưởi. Vào những giờ phút ấy, không một ai, mà còn ai ngoài cô, được làm phiền sự riêng tư của ông. Vì thế, cô vào phòng, ngồi bên bậu cửa sổ, ngắm mặt trăng tròn cao và những vầng sao lấp lánh từ xa.

Từ nhỏ, cô đã quen với nếp sống đơn giản, với thế giới bé nhỏ chỉ có hai cha con, cỏ cây và bầy thú rừng. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên, cô đã gặp một-con-người. Tất nhiên, cô biết về con người. Họ là những người giống như cha và cô. Cô thậm chí cũng biết về đàn ông và đàn bà. Chỉ có điều, cô chưa từng thực sự gặp một con người khác lạ nào, đặc biệt lại là một người đàn ông ngoài cha cô. Sự hiểu biết của cô trước giờ chỉ dừng lại bên những câu chuyện hết sức qua loa của người cha về những ngày trước khi ông chuyển tới sống tại nơi này.

Và cuộc gặp gỡ lạ lùng với người-đàn-ông-cầm-cung-tên đó đã đẩy cô về một hành tinh xa tít, nơi những ngôi sao trở nên to lớn và xù xì, chứ không bé nhỏ và yếu ớt như cô vẫn ngắm nhìn từ khung cửa mỗi ngày.

Cha cô vẫn thường căn dặn rằng không được tiếp xúc với người lạ. Họ là những kẻ độc ác, nham hiểm, dữ tợn, mưu mô mà ta không thể ngờ được. Người lạ mà cha cô vẫn nhắc tới, với người lạ mà cô đã gặp đây có giống nhau không. Lúc cô ở đó, anh ta đang cố bắn chết một con thỏ tội nghiệp. Như vậy chẳng phải là quá độc ác hay sao. Nhưng vì sao cô vẫn cảm thấy trong ánh mắt người con trai có điều gì thật lạ lẫm. Điều gì cô chưa thể lý giải được. Ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào cô, như đi xuyên qua người cô. Như thể anh ta muốn gặp gỡ trực tiếp với tâm hồn của cô, để nói một lời gì đó. Một lời mà cô chưa biết.

Đốm sáng nhỏ của con đom đóm chạm nhẹ vào tay, tách cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô còn chưa kịp nhận ra, đây là lần đầu tiên cô phải suy nghĩ nhiều như vậy, mà lại về một con người. Một người lạ.

Tôi nghĩ, nếu như thực sự có Thượng đế, thì ông ta hẳn phải là một người hết sức kiên nhẫn. Bởi vì trong khi những con người chịu sự chi phối của ông ta đang hết sức rối lòng và nóng vội, ở dưới này, thì ông ta, ở trên kia, thản nhiên theo dõi ra điều rất thích thú.

Tôi cũng nghĩ, nếu như chàng thợ săn của chúng ta biết Thượng Đế ở đâu, rất có thể anh sẽ giương cung thêm một lần nữa, và không phải nhắm vào con thỏ. Đó là lý do ta không thể biết Thượng Đế ở đâu. Và dẫu sao, chúng ta cũng đang sống trong một thế giới chan chứa tình yêu thương, vị tha và lòng biết ơn.

Tôi lại cũng nghĩ, có thể Thượng Đế đã đọc được những ý nghĩ này của tôi, thế nên ông đã rất nhanh chóng sửa sai. Hoặc có thể nói dễ hiểu hơn, là thời điểm chín muồi đã đến.

Buổi sớm một ngày thứ mấy trong tuần, Lily thức dậy giữa tiếng chim ríu rít ngoài hiên, nhảy múa cùng đàn bướm, và đi về phía bắc khu rừng, theo sau là đám thỏ trắng nhảy những bước dài vui tươi.

Hôm trước cô vừa phát hiện ra nơi góc rừng đó có rất nhiều những trái mâm xôi, việt quất và phúc bồn tử chín mọng. Cô háo hức mong muốn được xin về từ mẹ thiên nhiên những hoa trái tươi ngon ấy, dành tặng cho bữa tối bên người cha thương yêu. Không khí tươi mới của mùa xuân thảy vào lòng cô những niềm vui rất đỗi dịu lành. Cô bước hơi nhanh hơn, vuốt nhẹ một nụ hoa, xoay những vòng tròn như đang nhảy múa, và đôi môi nhỏ nhắn đang cất lên những lời ca.

Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một loài cây rất lạ. Trên cành đang hé lộ những nụ hoa xinh và cả những trái lành. Loại cây trái này cô chưa từng biết tới, nhưng nhìn chúng chan hòa như thể một nàng tiên. Cô rất muốn được một lần nếm thử bèn với tay hái. Nhưng cành cây cao quá nên cô không thể với tới được. Trong lúc cô đang nhìn quanh để xem có thể nhờ cậy được chú sóc nào không, thì một giọng nói vang lên:

– Xin chào, có thể để tôi giúp em không?

Cô quay lại, và nhận ra ngay người lạ. Chàng thợ săn lần trước đã giương cung lên định bắn chú thỏ con. Lần này, cô trở thành nhân vật bị bối rối, không biết phải ứng xử ra sao với chàng trai đang đứng trước cô đây.

Anh nói tiếp:

– Em muốn hái những quả này phải không? Để tôi giúp nhé.

Và không đợi cô đồng ý, anh vươn tay hái một chùm lớn trái cây đỏ mọng cho cô.

– Em có muốn thử không?

Cô vẫn im lặng.

– Hay để tôi thử trước nhé.

Anh nói rồi đưa ngay một quả vào miệng. Vị ngọt mát lan đầy trong khoang miệng, hệt như cảm giác lần đầu tiên anh được nghe giọng nói của cô. Anh quay sang nhìn, và nghĩ rằng có lẽ cô chưa thật sẵn sàng để trò chuyện cùng anh đâu. Nhưng anh vẫn thả chùm quả đỏ vào giỏ xách cô mang theo.

Đúng là cô không hề có ý định nói chuyện, nhưng đã quay lại với công việc của mình. Anh cũng phụ giúp khi thấy cô không có dấu hiệu từ chối.

Một lát sau, khi giỏ xách của cô đã đầy quả chín, hai người mới cùng ngồi xuống bên một thảm cỏ, phía dưới gốc cây già. Trong lòng cô không cảm thấy sợ anh, cũng không (còn) cảm thấy ghét anh, chỉ là cô không biết phải làm gì. Lần đầu tiên cô tiếp xúc với một người lạ, cô đã làm trái lời cha già. Trong lòng anh thì ngập đầy bối rối, không biết mình nên bắt đầu từ đâu. Khoảng trống câm lặng giữa hai người diễn ra hồi lâu. Những con thỏ trắng nép sát bên cô, như thể sợ người đàn ông kia có thể làm gì hại đến chúng.

Anh nhận thấy, nên anh nói:

– Xin lỗi, hôm đó, tôi thật không phải.

Cô im lặng, đưa tay vuốt ve những con thỏ.

– Nếu tôi biết đó là thỏ của em, tôi đã không làm vậy.

– Không phải thỏ của tôi, cô nói. Chúng thuộc về núi rừng. Và chính chúng.

Anh bối rối.

– Vì sao anh lại bắn chúng? – cô hỏi.

Anh càng thêm bối rối.

Vì….tôi là thợ săn.

Thợ săn là gì ? – cô hỏi.

Là người đi săn những con thú. – anh đáp.

Tại sao phải săn những con thú ? – cô tiếp tục.

Điều đó….giống như là, công việc vậy, và cả sở thích nữa. – anh vừa trả lời vừa đan hai tay vào nhau.

Tới đây, cô im lặng. Còn anh thì nghĩ cô đang giận, bèn nói thêm :

Xin lỗi, từ giờ tôi sẽ không làm vậy nữa. Tôi sẽ không săn những con thú nữa.

Cô từ tốn đứng dậy, phủi nhẹ lớp váy đằng sau, xách giỏ đầy quả chín, và bước đi. Anh buồn bã nhìn theo. Được vài bước, cô quay lại nói :

Anh biết không, tôi thật không hiểu vì sao người ta lại có thể thích săn những con thú. Chúng rất hiền lành và đáng mến, và chúng là bạn của con người. Người ta có thể thích thú khi giết hại bạn của mình không?

Lúc này thì anh bối rối thật sự, không biết phải nói gì ngoài việc ra sức truyền đi thông điệp hối lỗi bằng đôi mắt.

Nhưng, cô nói, vì anh đã xin lỗi, và hứa không làm như thế nữa, nên tôi sẽ thử nói điều đó với những người bạn của mình.

Bấy giờ thì cô đi thật, không dừng lại, không quay đầu và nói thêm lời nào nữa. Bỏ lại anh cứ ngồi lặng yên ở đó, nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô dần khuất dạng...

Đóa hoa lily ngát hương thơm

Đóa hoa lily ngát hương thơm

Sáng hôm sau, và cả những hôm sau nữa, Lily thức dậy giữa tiếng chim ríu rít ngoài hiên, nhảy múa cùng đàn bướm, và đi về phía bắc khu rừng, theo sau là đám thỏ trắng nhảy những bước dài vui tươi.

Cô dần quen với sự xuất hiện của người thợ săn, từ đây sẽ gọi là chàng trai hiền lành. Cô cảm thấy có thể tha thứ cho anh, và những người bạn của cô cũng thế. Hàng ngày, anh giúp cô nhặt củi khô, hái rau rừng và quả dại, uống nước mát bên dòng suối và trò chuyện cùng những con thú hiền lành. Lũ thỏ đã quen hơi nên không còn sợ anh nữa. Trái lại, chúng thoải mái chạy xung quanh, nhảy lên lòng anh, dụi đầu vào tay để anh vuốt ve lớp lông mềm mại.

Họ bắt đầu nói chuyện.

Phần lớn là anh nói. Vì cô không có nhiều chuyện. Cô chỉ quen sống trong khu rừng cách biệt, với một người cha già kiệm lời, những con thú giao tiếp bằng ánh mắt và cỏ cây xanh mát nhưng rất im lìm.

Thế rồi anh mang đến cho cô những câu chuyện về thế giới loài người. Nơi anh sống luôn đông đúc và nhộn nhịp người qua lại. Anh kể về những chợ phiên và những lễ hội, nơi người ta bày bán đủ các thứ cần thiết và vui chơi thỏa sức đêm ngày. Anh cũng kể về những công việc thường ngày, khi người ta đánh xe, dệt vải, đúc tượng, nấu rượu, làm bánh. Cô dành toàn bộ tâm sức, chăm chú lắng nghe, như đã bao nhiêu ngày chăm chú lắng nghe tiếng nói từ những vì sao.

Anh mang đến cả một thế giới mà cô chưa bao giờ biết tới. Anh thảy vào lòng cô ngàn muôn ước mong được khám phá cuộc sống rộng lớn này.

Và anh, và cô, họ thảy vào lòng nhau, một nỗi nhung nhớ hàng ngày. Lớn dần lên và mỗi lúc một bền chắc.

Không ai dạy cho cô biết thế nào là tình yêu. Nhưng cô đã biết vui với những ngày nắng mới, biết dậy sớm hơn và sửa soạn váy áo, biết soi gương mặt mình bên làn suối trong veo. Anh kiếm về một mảnh gỗ nhỏ, tỉ mẩn tạc nên mặt dây chuyền hình hoa thơm, xâu vào sợi dây leo bền chắc, đem tặng cô như một món quà, nhân ngày họ tìm thấy một loài quả dại mới. Cô đeo bên mình, coi như báu vật. Mỗi khi nhìn xuống sợi dây, cô thấy mình như thể có anh kề bên. Cô bỗng thấy gió như mềm hơn, nắng như vàng hơn, hoa như ngát hơn và trái như ngọt hơn. Cô bắt đầu hát thật nhiều hơn, mỗi sớm thức dậy, trước khi đi ngủ, lúc đi dạo trong rừng, khi hái quả tươi hay nấu ăn trong bếp, và mỗi đêm, ngắm sao sáng và nhớ anh.

Không ai dạy cho anh biết thế nào là tình yêu. Nhưng anh hiểu vì sao cuộc sống đơn sơ trong rừng với anh lại đẹp đẽ đến thế. Anh biết mình nghĩ tới ai mỗi sớm thức dậy và trước khi đi ngủ. Anh hiểu những bản đàn mỗi tối anh dành trọn cho ai. Anh biết mình cười vì ai, hát vì ai, hít thở vì ai, ăn uống vì ai. Anh biết mình đang sống vì ai. Vì ai. Vì riêng mình ai đó thôi.

Anh biết.

Cô biết.

Núi đồi hoang sơ biết.

Cỏ cây, hoa lá, muông thú đều biết.

Và người cha già của cô cũng biết.

Một buổi tối, khi cô đang nấu ăn trong căn bếp nhỏ. Mùi đồ ăn thơm nức lan tỏa khắp gian nhà. Cô vừa làm việc vừa khe khẽ một khúc nhạc, người cô lắc lư, và khi di chuyển, chân cô xoay tròn những vòng thật đẹp, như thể đang biểu diễn một điệu valse ngọt ngào.

Cha cô đã rời khỏi chiếc ghế gỗ từ bao giờ, và đang đứng nơi cửa bếp, nhìn cô chăm chăm.

Cô không hề để ý thấy cha, vì đang dành hết tập trung vào bếp núc và lời hát. Cho tới khi cha cô lên tiếng :

Điều gì đang xảy ra với con vậy ? – ông hỏi

Cô giật mình quay lại, buông đồ xuống, thảng thốt nhìn và đáp lại :

Thưa cha?

Người cha già chậm rãi đi hẳn vào trong bếp, ngồi lên một chiếc ghế con, ngước nhìn cô, lặp lại câu hỏi :

Điều gì đang xảy ra với con vậy ?

Cô im lặng không nói, gương mặt cúi gằm như giấu diếm, và đôi mắt hạt dẻ trong veo không còn mở to nhìn thẳng như ngày nào.

Người cha khẽ thở dài, nhìn con gái, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Ông nói :

Ta biết thái độ đó, dáng vẻ đó. Ta đã quá chủ quan. Sao ta lại cho rằng tới nơi hoang vu cùng cốc này rồi thì điều đáng sợ ấy sẽ không xảy ra với con nữa chứ.

Cô gái sợ hãi ngước lên, lắc đầu và nói :

Không đâu thưa cha..

Con đừng dối ta ! – giọng ông cao lên. Ta biết hết. Ta đã chừng này tuổi, còn điều gì mà ta không biết. Nhưng con, con còn quá trẻ, quá khờ dại. Con đừng tin vào thứ đẹp đẽ đang phô bày trước mắt con đây. Nó chỉ là thứ mật ngọt giả dối bao quanh viên thuốc đắng ngắt con sẽ phải uống đó thôi.

Cô bật khóc, nước mắt chảy tràn hai gò má, liên tục lắc đầu và môi mấp máy những lời không thành tiếng.

Con gái ơi, – ông nói tiếp. Con gái bé bỏng thơ ngây ơi. Hãy tin ta. Hãy nhìn vào cuộc đời cằn cỗi của ta và hãy tin. Ta không bao giờ mong muốn con phải đau khổ. Chẳng lẽ con không hiểu sao. Ta chỉ đang cố gắng để bảo vệ con đó thôi.

Bấy giờ, cô quỳ sụp xuống trước ông, ôm chân ông, gục đầu vào lòng ông. Cô không biết lời để nói với ông. Nhưng cô chạm tay lên mặt dây anh đã tặng cho cô, đưa lên môi hôn rồi áp ngay trên ngực trái. Bàn tay còn lại, cô nắm lấy những ngón tay gầy guộc xanh xao của ông. Đôi mắt cô ngập đầy là nước, những dòng thác chảy tràn. Ánh nhìn cô hoang hoải xoáy vào lòng ông, cầu xin một chút gì ân huệ từ ông.

Nhưng ông chỉ biết lắc đầu. Ông cũng khóc, sự khóc đầy bất lực và uất ức của tuổi già không chảy ra thành nước. Ông khóc bằng tất cả tâm can của một người cha không muốn con dẫm lại vết xe đổ đã cũ của mình.

Không, con gái ơi. Không được đâu, con gái ơi…

Tôi tự hỏi Thượng đế đang nghĩ gì.

Thật ra tôi không tin tưởng ông ta. Nhưng có những lúc trong cuộc sống, khi mà nỗi suy nghĩ ngập đầy lòng không lối thoát, tôi nghĩ đến ông ta như một dạng trút bỏ đi gánh nặng.

Thượng đế, suy cho cùng, được tạo ra để giải tỏa bất lực của con người.

….

(Còn tiếp phần 2)

 

>>> Xem các mẫu hoa tặng sinh nhật đẹp tại đây: https://hoasaigon.com.vn/dien-hoa-tai-tphcm/hoa-sinh-nhat/

HOA SÀI GÒN - Bắc Nhịp Cầu Nối Yêu Thương

Hotline0985 608060 / 028.62768186

Websitehttps://www.hoasaigon.com.vn

Địa chỉ: 313 Nguyễn Thiện Thuật, P1, Q3, HCM.

Youtubehttps://www.youtube.com/user/saigonhoa

Face book: https://www.facebook.com/hoasaigon.com.vn