Em - món quà sinh nhật lớn của anh

18-12-2019 | 1130

Là tôi đã nhận "tấm chân tình" từ anh không nhỉ? Tôi còn mông lung trong cảm xúc của chính mình lắm nhưng tôi chỉ hành động theo tâm mình mách bảo. Nó muốn tôi nhận bó hoa ấy.

Tôi đang cắm mặt vào cái laptop, 7h tối, toàn bộ công ty đã ra về, tôi vẫn tiếp tục kiểm tra, rà soát lại báo cáo tài chính cho 1 năm qua. Năm nào cũng vậy, cuối tháng 12 luôn là thời điểm vất vả nhất trong năm. Thả người ra chiếc ghế, tôi đưa mắt nhìn trần nhà. Hình như khá lâu rồi, tôi quên mình là 1 người phụ nữ, bắt đầu bước vào ngưỡng cửa tuổi trung niên.

Xuống cầu thang, quá mệt mỏi, tôi để lại xe ở tầng hầm công ty, ra đón grap về.

Anh tài xế bước ra, mở cửa, tôi bước lên xe, ngã đầu ra ghế và nhắm mắt. Bản giao hưởng của Beethoven vang lên, kéo tôi lại với thực tại. Mở mắt nhìn về phía anh tài xế:

- Cảm ơn anh!

Một giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp:

​ - Tôi thấy chị có vẻ mệt mỏi quá!

Giọng nói đánh thức tôi tỉnh hẳn. Tôi di chuyển qua bên phải để quan sát rõ hơn người vừa sở hữu giọng nói ấy. Một người đàn ông cũng đang ở độ tuổi trưởng thành, tầm tuổi tôi.

​ - Tôi rất thích nhạc Beethoven. Nó mang lại cho tôi sự thư giãn, mỗi khi mệt mỏi tôi hay nghe nhạc ông ấy.

​ - Mỗi khi căng thẳng, tôi cũng hay nghe nhạc ông ấy. Những bài nhạc ấy như 1 liệu pháp chữa trị tâm lý.

Tôi và anh tài xế bâng quơ từ công ty đến khi về tận khu chung cư nơi tôi sống. Tôi đợi anh dừng lại trước cổng thì lạ thay, anh chạy thẳng vào tầng hầm để xe:

​ - Anh thả em bên ngoài được rồi.

​ - À, anh ở tầng dưới, giờ cũng muộn rồi, anh không chạy nữa nên về nhà luôn mà.

Sáng hôm sau, thay vì lên app đặt xe, tôi gọi trực tiếp cho anh. Thời gian này công việc lại nhiều, quá mệt mỏi nên tôi không tự chạy xe. Anh cứ như một tài xế riêng của tôi vậy:

​ - Anh đón khách sao mà lúc nào gọi em thấy anh cũng rảnh vậy?

​ - Chạy xe không phải là công việc của anh, nó như một giải pháp giảm căng thẳng của anh vậy. Anh sống một mình, gia đình anh định cư bên Canada hết rồi. Những lúc buồn, anh chạy để có người trò chuyện và quan sát cuộc sống.

​ - Rồi dạo này anh không chạy à?

​ - Anh vẫn chạy nhưng buổi sáng chỉ đưa em đi. Buổi chiều đón em về thì anh thấy không cần chạy thêm nữa. Lâu lâu chạy thêm 1 2 cuốc cho vui thôi.

Từ những cuốc xe taxi, anh và cô có những cuộc điện thoại ngoài lề. Và …

​ - Hôm nay thứ 7, tối em rảnh không?

​ - Em vẫn rảnh tối thứ 7 anh. 

​ - Vậy, anh mời em ăn tối nhé!

​ - Vâng.

Hôm nay tôi quyết định chọn một chiếc đầm màu trắng, nhẹ nhàng buông quá đầu gối. Tôi cũng không hình dung được cuộc gặp hôm nay sẽ thế nào. Mỗi ngày đều ngồi sau xe anh đi làm ngày 2 lần nhưng hôm nay cứ như tôi chuẩn bị gặp một con người khác vậy. 

Bước xuống tầng hầm, anh đã đứng sẵn trước cửa xe. Anh vẫn diện một chiếc áo thun ôm nhẹ, cái quần jean và đôi giày, rất đơn giản. Không có gì lạ so với mọi ngày. Có lẽ cái lạ đến từ tôi. 

Anh chọn một nhà hàng nằm giữa trung tâm quận 10:

​ - Em vào trước, nói với nhân viên, bàn đặt của anh Trình nhé!

Tôi theo chân bạn phục vụ. Anh chọn một chiếc bàn nằm độc lập, cạnh thác nước và những thảm cỏ xanh mượt dưới chân. Chiếc bàn nhỏ, được trang trí khá lãng mạn.

​ - Anh tặng em!

Tôi giật mình khi nghe tiếng anh từ đằng sau, quay người lại. Anh đang đứng đó, ôm một bó hồng tươi đẹp:

​ - Sao lại tặng em?

​ - Anh xin lỗi! Hôm nay là sinh nhật anh.

​ - Sinh nhật anh. Em phải tặng quà anh. Sao anh lại tặng hoa cho em?

​ - Vì có em trong buổi tối hôm nay là món quà sinh nhật lớn nhất của anh rồi.

​ - Vậy…

​ - Em nhận hoa của anh nhé! Bó hoa là tấm chân tình của anh. Anh muốn gửi nó đến em ngày hôm nay và mãi về sau nữa.

Tôi đưa tay đỡ lấy bó hoa từ anh. 

Là tôi đã nhận "tấm chân tình" từ anh không nhỉ? Tôi còn mông lung trong cảm xúc của chính mình lắm nhưng tôi chỉ hành động theo tâm mình mách bảo. Nó muốn tôi nhận bó hoa ấy.

Và đêm đó, tôi và anh cùng nhau ăn 1 bữa tối. Bữa tối chỉ có hai con người. Hai con người cô đơn giữa phố phường đông đúc. Hai trái tim giá lạnh đã được sưởi ấm giữa đêm se lạnh Sài Gòn.

- Bùi Anh Thơ -