Ngày đó, tôi cũng tầm tuổi nó bây giờ, tôi cũng có một cậu bạn thân. Sinh nhật tôi bạn ấy cũng tặng tôi 1 bó hoa. Nhưng thời ấy, hoa hồng là 1 cái gì đó xa xỉ lắm, hoa tôi nhận được là 1 bó hoa dại trắng. Nó trông như cúc họa mi vậy nhưng lại có một mùi hôi đặc trưng. Cái mùi khiến tôi vương vấn mãi đến bây giờ.
Con bé mân mê bó hoa trên tay:
- Cậu tặng tớ à?
- Cậu thích không?
- Tớ thích lắm!
- Nhưng sao cậu tặng hoa cho tớ?
- Hôm nay là sinh nhật cậu mà!
- Đúng rồi! Năm ngoái cậu tặng tớ con gấu bông. Năm nay, tặng tớ 1 bó hoa.
-Tớ thấy mỗi khi sinh nhật mẹ, ba tớ hay tặng hoa, sáng nay tớ xin mẹ tiền, ra đầu hẻm mua tặng cậu.
- Hoa đẹp lắm luôn á!
- Mỗi năm, đến sinh nhật cậu, tớ sẽ tặng 1 bó nhé?
-Thật không?
- Thật mà!
Tôi đứng khuất sau cánh cổng, nghe được câu chuyện của 2 đứa trẻ, một niềm vui nho nhỏ len nhẹ vào tim.
Ngày đó, tôi cũng tầm tuổi nó bây giờ, tôi cũng có một cậu bạn thân. Sinh nhật tôi bạn ấy cũng tặng tôi 1 bó hoa. Nhưng thời ấy, hoa hồng là 1 cái gì đó xa xỉ lắm, hoa tôi nhận được là 1 bó hoa dại trắng. Nó trông như cúc họa mi vậy nhưng lại có một mùi hôi đặc trưng. Cái mùi khiến tôi vương vấn mãi đến bây giờ.
Hoàng nhỏ hơn tôi một tuổi nhưng vì gia đình tôi di chuyển vào vùng đất trên cao nguyên Lâm Viên này năm tôi đang học dở lớp 1, vậy là khất lại 1 năm.
Nhà tôi và Hoàng nằm dưới 1 thung lũng, vây quanh là bạt ngàn dâu và trà. Cũng vì thế, chúng tôi biệt lập với thế giới bên ngoài và tự dưng hai đứa thành tri kỷ. Sáng, Hoàng đợi tôi trước cổng nhà, tôi đi qua và hai đứa cùng đến lớp. Trưa, hai đứa lại túc tắc dẫn nhau về. Chiều hai đứa lại cùng nhau chơi. Chúng tôi hay cùng nhau chơi "đồ hàng" cái trò mà không một đứa con nít nào chưa từng chơi. Tôi đóng vai vợ, Hoàng là chồng. Tôi ở nhà nấu cơm, cho tằm ăn, Hoàng đi rẫy, hái dâu. Chúng tôi có những bữa cơm cùng nhau, có những câu chuyện cùng nhau.
Một ngày kia, khi "anh chồng" đi hái dâu về, trên tay cầm một bó hoa dại:
- Tặng "vợ" nè!
"Cô vợ" xúc động đến muốn khóc:
- Mày tặng tao à?
- Sao lại xưng hô "mày tao"? Tao gọi mày là "vợ", mày phải gọi lại tao là "chồng" chứ!
- Ừ nhỉ! "Vợ" cảm ơn "chồng"
- Sao "chồng" lại tặng hoa cho "vợ". Hôm nay là sinh nhật "vợ" mà!
- Ừ! "Vợ" quên.
Cứ thế câu chuyện "chồng vợ" của tôi và Hoàng kéo dài đến hết những năm cấp 1. Những bó hoa cho ngày sinh nhật cũng nhiều lên. Nếu như thống kê lại, có lẽ những năm đó tôi phải có vài ngàn cái sinh nhật trong vòng vài năm. Và hoa mừng sinh nhật tôi nhận được từ Hoàng phải chất thành núi. Đến độ, tất cả những bông hoa dại của sườn đồi đều bị Hoàng hái hết, và chúng nở bông liên tục cũng chỉ đủ để Hoàng hái tặng tôi.
Chúng tôi chơi cùng nhau đến hết năm cấp 1, gia đình Hoàng phải chuyển chỗ ở vì lý do gì đó mà những đứa trẻ như chúng tôi không được biết. Từ ngày Hoàng đi, tôi lủi thủi một mình, đi học một mình, chơi trò "chồng vợ" một mình và một mình lớn lên.
Vài năm sau, cái thung lung của nhà tôi cũng có thêm vài gia đình khác đến ở, tôi lại có một chị lớn hơn, chúng tôi học bài cùng nhau, chơi cùng nhau nhưng chẳng thể chơi trò "vợ chồng" , tôi cũng chẳng thể nhận được một bó hoa dại nào tặng sinh nhật.
Tuổi thơ là một điều kỳ diệu, nó mãi sẽ là những hồi ức đẹp mà con người ta sẽ chẳng thể quên và cũng không có gì thay thế.
- Bùi Anh Thơ -